Home » 2016 » May » 18 » Tự Truyện Phần 1
9:15 AM
Tự Truyện Phần 1

Hai vợ chồng yêu nhau từ hồi học cấp 3. Đến khi lấy nhau đã bước sang năm thứ 8. Giờ đây cũng gần 12 năm yêu và lấy nhau. Tất cả mọi chuyện cứ diễn biến như 1 định mệnh. Con trai vừa mới tròn 2 tuổi thì vợ chồng lục đục, căng thẳng đỉnh điểm là việc vợ dọn đồ , đem con về nhà bà ngoại. 
Nhớ ngày xưa
Gần Tết năm học sinh lớp 10, Trường tổ chức học nghĩa vụ quân sự. E là cô bé nhỏ nhắn xinh xắn, học chuyên Anh. Tôi là chàng trai chuyên văn, cả lớp chỉ có 2 mống con trai mà thôi. 2 lớp thường xuyên xếp hàng cạnh nhau trong bất cứ chương trình gì, từ tập thể dục giữa giờ, chào cờ, liên hoan văn nghệ hay cả tập nghĩa vụ quân sự. Khi tôi đang ngồi hàng đầu, đội mũ cối xanh thì nghe “coocs cooc”, có viên sỏi rơi vào đầu, may mà có mũ, ko thì chắc đau đấy. Quay đầu lại nhìn quanh quất, ko thấy gì đặc biệt. Thôi coi như cho qua. Coocs coocs, lại trúng đạn sỏi vào đầu. Tôi bực bội quay xuống. À, 2 cô bé lớp chuyên Anh đang che miệng cười khoái trá. Hóa ra thế, rảnh quá hay sao mà trêu ngươi mình đây. Vốn có mối quen với 1 trong 3 thằng con trai chuyên Anh, tôi với tay hỏi thằng Mạnh
- Ông xem 2 con bé kia ném sỏi tôi phải ko
- Ko biết

- Thế cái đứa nhỏ nhỏ ngồi đằng sau kia tên gì thế
- Tên Ngọc đấy
- rồi, nhớ đấy
Đó là ấn tượng đầu tiên về em, 1 cô gái bình thường, nhỏ nhắn xinh xắn, trêu người khác và cười khúc khích đắc thắng. 
Kể từ sau đó, hình ảnh cô bé đí đi vào tâm trí tôi, chẳng có chút giận dữ nào mà chỉ thấy rất đáng yêu. 
Các bạn 2 lớp biết tôi hỏi tên bạn nữ lớp khác thì bỗng dưng gán ghép chúng tôi. Hồi đó chỉ đơn giản là muốn yêu và được yêu, để được lưu giữ những tình cảm trong sáng đẹp đẽ của tuổi học trò, 1 đi không trở lại bao giờ. Trong lớp tôi có bạn ngày xưa học cùng cô bé này, nên bạn đó đã xin số điện thoại giúp tôi. Điện thoại bàn nhé, không dễ như bây giờ, tràn lan di động, facebook ,zalo. Muốn gọi điện thoại thì ra bưu điện, mất mấy nghìn 1 cuộc. Hỏi biết vậy thôi chứ thực tế thì chưa dám gọi lần nào, cũng chưa dám nói câu gì, chưa dám hẹn hò đi đâu. Nói chung chả làm gì ngoài nhớ nhung. 
Rồi nhớ bỗng 1 hôm, giờ ra chơi như thường lệ tôi đi vệ sinh. Phải cái lớp văn muốn đi vệ sinh thì phải đi qua lớp Anh. Trên đường trở về lớp, thế nào mà cả lớp Anh hai mươi mấy con người ùa ra hành lang, nhất định kéo tôi vào lớp Anh. Cô bé xinh xắn cũng chung cảnh ngộ, bị cả lớp ấn vào trong. Kết quả là 2 chúng tôi bị nhốt trong lớp. Tất cả các cửa sổ đều mở toang, mấy chục cái đầu người thò vào nghe ngóng, không khí thì ầm ĩ rộn ràng, cả cái tầng 2 còn mấy lớp nữa cubgx ùa ra xem. Haizz. 2 đứa lóng ngóng ngồi sốt vó chả biết làm gì, nói gì. Chết cái sắp đến giờ vào lớp rồi, cô giáo lên thì làm thế nào đây. Ức chế quá, ngượng ngạo quá. Hic. Chả biết sao, sát giờ vào lớp các bạn mới thả. Mà đúng hơn là đuổi 2 đứa ra hành lang. Lại ấn vào đứng cạnh nhau. Sau cả bọn lui ra xa rồi ngó ngiêng, xì xào. Nào tôi có biết nói gì đâu, bối rối kinh khủng. 
Ấy thế nào mà tôi cũng lấy hết sức bình sinh và tất cả sự can đảm có thế. Nói đúng vỏn vẹn 1 câu, câu đầy tiên nói với bạn ý và cũng là câu tỏ tình, là câu nói cả đời không quên “ mặc dù chưa biết bạn như thế nào, nhưng mình rất mến bạn”. 
Phù phù, mệt quá, đau tim quá, căng thẳng quá, chả biết làm gì, chả còn dám nhìn mặt và thái độ của bạn gái nữa, 3 chân 4 cẳng chạy cút luôn về lớp. Đám đông giải tán. Mà kể từ ấy chúng tôi bị gán ghép nhiều hơn, trở nên nổi tiếng ở trường.

Vụ đó thì rồi cũng êm dần, ko ai nói với ai hay động đả gì đến nhau. 
Một buổi tối thứ 7, ngày mùng 5 tháng 3, sắp đến ngày phụ nữ phải ko nào. Tôi cùng 1 ông anh cùng phòng trọ. A Hùng, hơn chúng tôi 1 tuổi. 2 anh em đạp xe ra hồ tình yêu chơi. Ai ở Bắc Ninh đều biết hồ đôi, trước trung tâm văn hóa, là nơi tình cảm của nhiều các bạn trẻ, trong sáng có, trong tối cũng có. 2 thằng con trai mới lớn, đi rình các đôi yêu nhau, rong ruổi trên chiếc xe mini cà tàng, bàn tán này nọ. Không biết dẫn dắt thế nào, lão Hùng gạ gẫm tôi. 
- Anh thách chú giờ rủ được đứa con gái nào ra đây,
- Cá gì
- 5 nghìn
- Chơi luôn
Mạnh miệng thế là bởi vì hồi đó tôi có quen qua Yahoo 1 bạn gái cũng rất hay ho, chịu đi chơi. Mà lần nào ới 1 câu cũng đi. Bảo sao tôi tự tin cá cược đến thế. Yahoo thời đó mới bắt đầu vô cùng thịnh hành, hầu như bạn trẻ nào tầm tuổi tôi cũng có nick chat, làm quen chat chít gặp gỡ các kiểu. Cô bé đó là Bách Hợp, tính tình vui nhộn, mà giờ người ta vẫn gọi là cu te đó. Ra ngay bưu điện gọi vào máy bàn để gặp em. Tin buồn bất ngờ là” tớ đang thịt chim, không đi được”. Done. Quả này thua ngoài dự đoán rùi. 
Vốn là ngà e Bách Hợp có món thịt chim kinh doanh, lại đúng lúc này mới đau. May thay tôi nghĩ đến Ngọc, kể từ câu nói lần trước đến giờ thì chưa nói với nhau lần thứ 2, mà bạn ý cũng chưa nói với tôi lời nào. Chuông điện thoại reo, có người nhấc máy. Câu bắt đầu điện thoại bàn rất phổ buến mà mọi người cùng thời tôi chắc đều biết qua
- Aloo
- Dạ, bác ơi cháu là bạn cùng lớp với Ngọc, bác cho cháu gặp bạn ý với ạ
- …
- Alo
- Ngọc à, tớ Quân lớp văn đây, bạn có đang rảnh không
- Có việc gì thế
- À, đi ra Hồ đôi tớ bảo cái này
- Ừ, đợi nhé
Đại loại thế, thời gian xóa nhòa ký ức con người nhiều rồi, chi tiết cí lẽ không tài nào nhớ được chính xác nữa. Ngay lúc hẹn được gái, 2 anh em đi triển ngay 1 bông hồng. Sát ngày mùng 8 tháng 3, hình như mua 1 bông mất 2 nghìn thì phải. Đến giờ 2 vợ chồng vẫn nhớ như in mái đình cạnh hồ, nơi hẹn hò đầu tiên. Trò chuyện loanh quanh gì chả rõ vì không khí gượng gạo của đôi trẻ. À, lúc đó chả nhớ lão kia lượn đâu nữa, coi như thấy gái bỏ luôn anh em. Mình hỏi xin nịck yahoo của bạn, mà bạn thì ko dùng mới đau, gà thế không biết. Thời tiết hôm đó còn se se lạnh, lại có gió thổi và như có cả mưa nho nhỏ nữa. Cô bạn sụt suỵt, có vẻ như bị sổ từ trước, gặp thời tiết vậy, lại đang ở nơi mênh mang là gió mát run cả người ra, bảo sao ko ốm. 2 đứa chia tay, 2 anh em còn đưa bạn về 1 quãng thì phải, thấy trên rỏ xe bạn có cuốn sách. Sau này mới biết, bạn nói đố bói mẹ ra ngoài mua sách. Dại trai thế không 
Ngay hôm đó mình tạt qua hiệu thuốc mua thuốc cúm, sổ mũi. Sáng đầu tuần đến trường thật sớm, nhét thuốc vào ngăn bàn của bạn ý cùng 1 tờ giấy nhắn nhỏ. Tôi vẫn nhớ từng chữ đã viết “ mình e vì gaepj mình mà bạn bị ốm”. Thế đấy, tí tuổi đầu đã tán gái ra trò. Nói cho vui vậy, chứ thực tế trong tâm hồn cậu nhóc mới lớn, đó là cả sự quan tâm chân thành trong sáng nhất. Sau đó là thời gian hồi hộp chờ đợi với miên man suy nghĩ. Người ta sẽ cảm thấy thế nào nhỉ, đã nhận được thuốc chưa… rất nhiều câu hỏi. Thế quái nào sau đó biết là bạn ý chả nhận được gói thuốc nào cả. Hóa ra đúng từ đầu tuần ý là bên đó đổi chỗ. Hic. Tài thế nào mà thuốc vẫn còn đó, cuối cùng đến tay người êu thì bạn đã khỏi ốm rùi. Hài quá. Dù sao, mình tin là bạn ý cũng rất cảm động.
Sau đó thông qua bồ cu đưa thư, chân gỗ là bạn Linh B, học lớp chuyên văn nhưng học cùng cấp 2 với Ngọc, bọn mình trao đổi thông tin. Đó là cách thời của mình yêu nhau, không phải như bây giờ, có di động là xong. Cuối cùng cũng có nick của bạn ý, mà thực ra là bạn ý mượn của cô chị họ kém chúng mình 1 tuổi. 
Sau đó là chuỗi thời gian kinh hoàng, dành dụm tiền đi chat, mật độ chat chít dầy hơn, mỗi ngày đi học về là vào quán nét, hẹn nhau online để chat. Chả nhớ nói chuyện trên trời dưới biển gì nữa. Cứ yêu thôi vì cuộc đời cho phép. Sau rồi mình nghĩ ra trò viết nhật ký chung. Vueets hết mấy quyển, giờ vẫn còn giữ. Mà ko phải viết bằng chữ việt. Ai ở thời đó sẽ nhớ chuyện học sinh tự bịa ra ngôn ngữ của mình, như là viết bằng số, ví dụ 3 là e, 7 là t… hoặc viết kiểu ký tự như chữ tàu, chữ Hàn. Và mình cũng thế, tự sáng tác loại chữ riêng cho 2 đứa. Rất ít người mình tiết lộ cho cách đọc. Chủ yếu đơn giản là thay mỗi chứ tiếng Việt bằng 1 ký tự do mình tự quy ước mà thành. 
Viết nhật ký chung như thể là 1 báo cáo vậy, đi đâu, làm gì, có gì hay ho. Đầu tiên dùng 1 quyển, nhờ bạn truyền tay. Sau thấy nhớ nhung quá, sắm thêm cuốn nữa. Để khi thay đổi nhau, người này viết cuốn này, người kia viết cuốn kia, rồi tráo nhau, lại viết tiếp. 2 đứa hẹn hò đi chơi cùng nhau khi có thể, đạp xe quanh Bắc Ninh: dốc pháo thủ, văn miếu, núi Nam Sơn, chùa phật tích. Nhớ có lần bị lạc đường, mình lo sốt vó khi mà trên người mang trọng trách đưa bạn gái về nhà an toàn. Rồi những lần về muộn, em ý bị bố đánh, bầm tím mặt mày tay chân, rồi những lần dầm mưa đi với nhau trên chiếc xe đạp. Rồi có lần rủ nhau bắt xe bus ra Long Biên Hà Nội. Hà Nội đối với bọn mình khi ấy là nơi nào đó, xa xôi lắm, nhộn nhịp lắm. Đi loanh quanh long biên rồi lại lên bus về bắc ninh ko thì muộn. Chả để làm gì, đơn giản là đi cùng nhau. Nhớ hồi đầu ngồi xe không quen, mình say xe nôn thốc nôn tháo. Bạn gái thì chả làm sao, thế mới xấu hổ. 
Hè năm lớp 11, khi chuẩn bị chia tay, xa nhau khoảng 1 tháng. Bọn mình lại hẹn nhau mái đình. Trao quà nhắn gửi, mình không nhớ có quà gì không, nhưng bạn gái thì chắc chắn có. Hồi đó mình nhận được rất nhiều đồ hand made nhỏ xinh, những món quà gì cũng nho nhỏ xinh xinh, nghĩ lại rất vui, trong sáng và hạnh phúc. 2 đứa chat chít, hay viết nhật ký thì dài lắm, mà lúc ngồi cạnh nhau thì không biết nói gì. 

 

Category: Tự truyện | Views: 571 | Added by: Admin | Rating: 5.0/1
Total comments: 0
avatar